Thứ Sáu, 23 tháng 2, 2018

CHUYỆN XUÂN ĐẾN ,XUÂN ĐI ,HOA NỞ, HOA TÀN

  Chuyện xuân đến , xuân đi , hoa nở , hoa tàn trong mắt người đời còn lắm nhiêu khê . Nhiêu khê là bởi người đời cứ mãi cuốn theo sự tuần hoàn của trời đất . Trong con mắt của bậc thấu thị thì vẫn cứ an nhiên trước mọi biến dịch của vạn pháp !.Dù vạn pháp có liên lỷ biến di thì vẫn cứ như thị như nhiên .Một cái nhìn như thế được hiển lộ trong một bài thi kệ của thiền sư Mãn Giác :

    Xuân khứ bách hoa lạc 
Xuân đáo bách hoa khai 
Sự trục nhãn tiền quá 
Lão tùng đầu thượng lai 
Mạc vị xuân tàn hoa lạc tận 
Đình tiền tạc dạ nhất chi mai 

( Xuân đi trăm hoa rụng 
Xuân đến trăm hoa nở 
Việc đời theo nhau qua 
Già về trên mái tóc 
Đừng bảo xuân tàn hoa rụng hết 
Đêm qua sân trước một cành mai )

Thường khi trong chốn thiền môn , khi sư phụ cảm thấy mình sắp viên tịch bèn gọi chúng đệ tử lại để dĩ tâm truyền tâm bằng một bài thi kệ . Bài thi kệ trên vốn không có tựa đề . Nhà bác hoc Lê Quý Đôn đã đặt cho cái tên : CÁO TẬT THỊ  CHÚNG ( Có bệnh dạy chúng đệ tử )
  Bài kệ mượn cảnh sắc mùa xuân với sắc xuân , ý xuân để biểu đạt tâm xuân : Xuân đi thì hoa tàn rơi rụng ; xuân đến thì hoa cười tươi nhuận . Việc đời thì cứ trôi nhanh qua trước mắt ; tuổi già về nhanh trên mái tóc !Nhưng đừng bảo rằng HOA TÀN LÀ XUÂN TẬN !
      Vì sao như thế ?
Xuân đi hay xuân đến , hoa tàn hay hoa nở cũng chỉ là sự luân chuyển , biến dịch . Cái thường hằng vĩnh cữu vẫn là xuân . Hằng và Chuyển hiện hữu cùng một lúc trong cùng thực thể .Tỷ như suối là hằng , nước suối chảy là chuyển . Dòng đời chẳng khác dòng sông . Dòng đời là dòng sông trôi chảy trong vô cùng của thời gian , trong vô tận của không gian ! Khổng Tử nói :" Trôi chảy như thế kia đêm ngày chẳng dứt " ( Thệ dã như tư phù bất khả trú dạ )
  Hoa mai là biểu tượng của mùa xuân . Mai cũng là khả tính của sự vĩnh hằng .
  Tứ thời bát tiết là tuần hoàn của vũ trụ :Xuân qua , Hạ tới , Thu về , Đông lại ; Đông mãn , Xuân sang . Sự đời ,tuổi tác cũng trôi nhanh theo với thời gian . Thời gian như vó câu qua cửa sổ ! " Thịnh suy như giọt sương trên ngọn cỏ " ( Vạn Hạnh thiền sư ) . Soi gương thấy " Sáng tóc xanh mà chiều đã tuyết sương " ( Lý Bạch ) . " Cái già sòng sọc nó thời theo sau " ( Tản Đà ) . Sự đời và xuân sắc ...thảy đều hư huyễn ...Nhưng trong hư huyễn chuyển dịch vẫn là Vĩnh hằng . Thay vì bị lôi kéo cuốn hút vào hư huyễn dịch chuyển chi bằng hội nhập vào cái thường hằng của vũ trụ . Bấy giờ mới bừng con mắt thấy :" Đêm qua sân trước một cành mai ". Con người ta vì hư huyễn , biến dịch mà đâm ra nghi ngờ mọi thứ ; lấy chuyện xuân lai , xuân khứ làm điều , đâu ngờ hoa rụng hoa cười vẫn là xuân :
    "Xuân lai xuân khứ nghi xuân tận 
  Hoa lạc hoa khai chỉ thị Xuân " 
                 ( Chân Không thiền sư )

   Trú trong hiện tại bây giờ và ở đây ( ici et là ) nhìn sâu và lắng nghe với cái tâm bản tịnh không bị chi phối ,không bị cuốn theo ngoại cảnh ...sẽ cảm nhận được khả tính của mùa xuân vĩnh hằng !


Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét