Thứ Ba, 31 tháng 1, 2012

Tâm ý xuân

 Ai  đó cho rằng thời gian không đo bằng năm tháng mà bằng những gì ta thực hiện được . Lại cũng có người bổ sung câu ấy : " Điều tệ hại nhất trong mọi điều tệ hại là không thực hiện được '. Như vậy vấn đề then chốt là hành động . Hành động nào cũng khởi đi từ một tác ý . nếu là như lý tác ý thì đó là pháp hành  bằng không thì là tâm hành . Pháp hành là hành động theo chánh pháp , trong chánh niệm . Nói năng như chánh pháp , tư duy như chánh pháp , hành động như chánh pháp là sống đời phạm hạnh .
    Hôm cuối năm có một ông bạn quý ở quê nhà gởi tặng mình một bức thư pháp có nội dung như sau :
    Đạt nhân tâm cảnh quang như nguyệt 
   Xử sĩ môn tiền thanh dã sơn 
Tam dịch  :
   Cảnh lòng đạt nhân vầng nguyệt tỏ 
  Trước nhà ẩn sĩ sắc non xanh
     Sau đó cũng chính ông bạn quý ấy tặng tiếp hai câu đối gọi là món quà chúc tết :
                 Đạt ý thiểu cầu tri bất thiểu 
                 Nhân tâm đa lạc hiện vô đa  
  
 Tác giả diễn nghĩa :
        Ý mà đã đạt tới chỗ nhiệm mầu , dẫu cầu ít nhưng khả năng hiểu biết , quán thông không ít .
        Tâm người đã trụ nhiều trong an lạc thì thường không bộc lộ ra ngoài nhiều ( bình lặng như có sóng mà không thấy sóng ; có gió mà không thấy gió)
    Mình bỗng cảm xúc diễn thơ :
        Ý mà đạt đến nhiệm mầu 
  Dẫu cho cầu ít vẫn làu trí thông 
       Lòng mà hỉ lạc khinh an 
  Cũng không để lộ hỉ hoan ra ngoài  
   
   Cũng có thể gom hai câu này thành một cụm từ tâm ý và tri hành . Khi tâm ý sáng đạt thì tri hành hợp nhất . Ấy gọi là như lý tác ý . Một bạn  trẻ nhận xét : " Chỉ có những bậc cao nhân mới tặng nhau những câu từ như vậy  "
  Nói quá chăng ?
Ngôn từ câu chữ cũng chỉ là danh lý mà thôi . Nhưng dầu sao mình vẫn thấy vui khi ở tận quê nhà xa xôi vẫn còn có người hiểu , thương và quý mình .
 Nhớ hồi xa quê , mình có làm mấy câu thơ tự bạch :
    Hăm bảy năm về xứ
  Chôn chân đời khách lữ 
  Quê xứ hoài quay lưng
  Chừ làm thân cô lữ 
 Nhưng thật không ngờ , cô lữ bây giờ đã có bạn tri âm !  .

Thứ Năm, 19 tháng 1, 2012

Xuân chiều

      Chiêm bao từ độ đi về 
Mùa xuân trái chín đã kề tay nâng 
      Hái cho nhau chỉ một lần  
Mà chiêm bao đã lần khân dãi dề
      Còn em chừ vẫn đam mê 
Chừng như dậy sóng đi về bến xưa
      Thương nhau chừng đó chưa vừa 
Cho nhau từng đó có thừa thải đâu 
       Trời xuân giữ giấc ưu sầu
Người lên ngựa đã nhạt màu nắng hoe 
       Em về nhìn lại sương che 
Bỗng nghe sương vỡ chiều hoe nắng chiều 



Thứ Sáu, 13 tháng 1, 2012

Nhớ MẸ

              MẸ ơi ! con vẫn đi tìm 
         "Nương sinh diện "- một nỗi niềm ưu tư
             Chiều lên phủ kín không hư
          Tử sinh mấy bận , như như một niềm