Thứ Bảy, 25 tháng 8, 2012
Một sự kiện đáng mừng cho đaọ pháp và dân tộc
Có một sự kiện quan trọng làm xôn xao dư luận trong giới phật tử : Đó là đại nguyện của Đại Đức Thích Tâm Mẫn phát dậy Bồ Đề tâm làm một cuộc hành hương nhất bộ nhất bái từ chùa Hoằng Pháp ( Saigòn ) đến núi Yên Tử ( Quảng Ninh ) . Cuộc hành trình khởi đầu từ mồng 2 tết Kỷ Sửu ( 2009 ) . Tính đến nay thầy đã đi được gần bốn năm , đã đến địa phận tỉnh Bắc Ninh , gần hoàn thành ý nguyện . Trong các bản tin , vidéo người ta thấy hình ảnh của thầy mặc áo tràng nâu , đắp y vàng , lạy sát đất trên đường phố đông người và xe cộ qua lại . Hình ảnh nầy gợi chúng ta nhớ đến hình ảnh tương phản của một nhà sư lái xe hơi , tay lái quá đà nên bị lật ngửa ở một vòng xoay giữa phố Saigon ( câu chuyện nầy được đưa lên báo vào những ngày giáp tết năm Nhâm Thìn 2012 ) . Đem hai hình ảnh và hai sự kiện nầy đặt cạnh nhau ta thấy có nhiều điều để nói về hiện trạng và tương lai đạo pháp .
Hành hương , kinh hành , thiền hành là truyền thống tu trì của Phật giáo . Hành hương về đất Phật , đi bộ từng bước vững chãi là phép tu rèn luyện tâm ý :
"Ý về muôn vạn nẻo
Thiền lộ tâm an nhiên
Từng bước gió mát dậy
Từng bước nở hoa sen "
( luật Tì Ni )
Vừa đi vừa điều nhiếp hơi thở , tâm ý đạt đến trạng thái an nhiên tuyệt niệm .
Lạy sát đất cũng là pháp tu địa xúc . Tiếp xúc với đất để quét sạch ý niệm ngã và ngã sở trong niềm sám hối thống thiết , thành khẩn để được chở che , ôm ấp gọi là sám pháp địa xúc . Đất vốn dày và rộng , chứa đựng và ôm ấp , cho nên tiếp xúc với đất sẽ được an lành ( địa quãng hàm tàng , xúc chi tất an ) .
Vừa đi bộ vừa lạy trên đường hành hương về đất Phật không phải là chuyện lạ lẫm cũng chẳng phải là cuồng thiền hay là mê tín . Chữ Hành ( 行 ) trong tiếng Hán vừa là đi , vừa là làm mà cũng là đức hạnh nết na hạnh kiểm . Khác một điều là nếu làm với tâm náo loạn , tham dục , ái nhiễm thì là tâm hành ; còn làm với tâm thanh tịnh trong sạch thì là pháp hành . Hành hương về đất Phật là pháp hành . Trong thế kỷ trước , bên Trung Quốc có Hòa thượng Hư Vân lập nguyện báo ân hiếu mẫu bằng một cuộc hành hương tam bộ nhất bái từ Phổ Đài Sơn đến Ngũ Đài Sơn . Chuyến đi trong ba năm ròng rã , công đức của ngài mới thành tựu viên mãn . Ngũ Đài Sơn là thánh địa , là đạo tràng của ngài Văn Thù Sứ Lợi . Ngài Hư Vân vừa đi vừa lạy , tới sông Hoàng Hà thì gặp trời đổ mưa tuyết , ngài bèn tạm trú trong một căn lều . Vừa đói vừa lạnh , thân thể mất hết cảm giác , ngài bất tỉnh nhân sự .Tỉnh dậy ngài thấy có người nấu cho một nồi cháo . Ăn xong ngài được lại sức và tiếp tục cuộc hành trình . Tới Ngũ Đài Sơn ngài mới hay người nấu cháo chính là hóa thân của Bồ Tát Văn Thù . Trong tất cả những cuộc hành trình cầu pháp với lòng chí thành chí thiết dù có gặp tai ương kiếp nạn , nhưng trong chốn vô hình vẫn có Chư Bồ Tát , Chư Thần Hộ Pháp ủng hộ . Ví như cuộc du hành thỉnh kinh của Đường tăng Tam Tạng vậy .
Cuộc hành trình của Đại Đức Thích Tâm Mẫn đến nay đã gần bốn năm trời và thầy đã sắp về đến đích .Lập nguyện của thầy là cầu cho quốc thái dân an . Đó là điều đáng mừng cho dân tộc . Còn về phương diện đạo pháp thì đây là đại hạnh nguyện buông bỏ tứ đại , dũng mãnh thực hành lý vô ngã . Ai mục kích hoặc nghe thấy việc làm của Thầy cũng phải chửng lại để có dịp tự soi lại mình .
Xưa nay ta vẫn tin nhiều người lập được những thành tích phi thường như một phụ nữ vượt Đại Tây Dương bằng một chiếc du thuyền , hoặc một người đàn ông bay qua nhiều châu lục chỉ bằng một khinh khí cầu ...Thế nhưng khi nghe câu chuyện một nhà sư làm cuộc hành hương nhất bộ nhất bái trên một chặng đường gần hai ngàn kilômét thì ai cũng tưởng là chuyện hoang đường . Nhưng đây tuy là chuyện khó tin mà có thật . Vâng ! Nó có thật giữa lòng một thời đại mà phương tiện cơ giới đã đạt đến trình độ siêu tốc ; nó có thật giữa một xã hội chuộng kim tiền , vật chất , ai nấy lăng xăng , dáo dác , đôn đáo , bon chen luồn lách ...tìm đủ mọi mánh khóe để thu gom thật nhiều tiền của về phía mình ; nó có thật giữa những đại gia ném tiền qua cửa sổ ,du hí ăn chơi hưởng thụ ; nó cũng có thật trong thời mạt pháp mà mọi sinh hoạt của Giáo Hội cũng bị lây bệnh thành tích chủ nghĩa . Đó là chưa kể đến những những giấy bạc giả của nhà chùa lạm dụng phương tiện , mượn đạo tạo đời .
Cốt tủy của đạo Phật là tu hành và tự mình thể hiện chân lý .Ai tu nấy chứng . Nói đến tu hành là nói đến rèn luyện , thực tập ( training ) chứ không phải là sở học ( learning ). Ngày xưa trong các thiền viện , người theo học đạo với thầy được gọi là hành giả .Hành giả phải tự hạ thủ công phu , tự tu tự chứng . Kinh giáo và sư thầy chỉ đóng vai trò trợ lực , khai tâm . Hành giả phải tự thắp sáng ngọn đèn trong tâm của mình . Phật dạy các đệ tử hãy tự thắp đuốc lên mà đi . Ngày xưa có một ông mù đến chơi nhà ban ; khi về thì trời đã tối . Chủ nhà cho ông mù mượn chiếc lồng đèn . Ông ấy nói không cần vì ông không thấy ánh sáng . Người bạn bảo để người đi đường thấy mà tránh . Trên đường đi , ông mù va phải người đi đường vì ngọn đèn của ông đã tắt tự bao giờ mà ông không hay .
Phần lớn người đời vay mượn ánh sáng của người khác nên thường bị va vấp mà chẳng biết . Thắp sáng ngọn đèn trong tâm là thường xuyên , chuyên nhất thực hành lời giáo huấn của chư Phật :
Chư ác mạc tác
Chư thiện phụng hành
Tự tịnh kỳ tâm
Thị chư Phật giáo
( không làm mọi điều ác
thành tựu các hạnh lành
tâm ý giữ trong sạch
chính lời chư Phật dạy )
Cụm từ " giữ tâm trong sạch " ta thấy nói thì dễ mà làm thì khó .
Đại đức Tâm Mẫn phát dậy Bồ Đề tâm làm cuộc hành hương nhất bộ nhất bái để rèn luyện tâm ý kiên định , củng cố niềm tin xác tín đối với Chư Phật . Ý nghĩa cuộc hành trình nầy không nằm ở điểm đến hoặc mục đích đến mà nắm ở chỗ đang đi . Đành rằng có đi thì sẽ đến , có cầu ắt sẽ được . Hình ảnh của một người trẻ tuổi lạy sát đất giữa đường phố người , xe tấp nập lăng xăng bươn bả là hồi chuông cảnh tỉnh mọi người dừng lại trong giây lát , làm sạch tâm ý mình . Mỗi bước đi với mỗi cái lạy của Thầy đều trong cảnh giới nhất niệm bất sinh . Gieo mình năm vóc sát đất là hành động buông bỏ tứ đại , kể cả ngã và ngã sở . Nói như Huệ Trung Thượng Sỹ trong " Phóng cuồng ca " :
Buông bỏ tứ đại hề đừng nắm bắt
Tỉnh một đời hề thôi chạy quàng
Thỏa nguyện ta hề được ngã sở
Sống chết bức nhau hề ta vẫn coi thường .
Tóm lại , toàn bộ câu chuyện về chuyến hành hương đến xứ Phật của Thầy Tâm Mẫn là một tin vui đối với dân tộc và Đạo Pháp . Thì ra Đạo Pháp vẫn còn những bậc chân tu , những chủng tử Bồ Đề phát tâm đại nguyện để duy trì chánh pháp . Trong cuộc hành trình của đạo pháp và dân tộc , Phật giáo luôn luôn tiềm ẩn trong mạch sống của dân tộc . Đạo Pháp tuy không bước cùng nhịp , đồng hành với thời đại song luôn luôn cọng hưởng cùng dân tộc trong cuộc hành trình miên viễn .
Đăng ký:
Đăng Nhận xét (Atom)
Trên hành trình của Thầy Tâm mẫn "có một số người đi theo đã có những hành động côn đồ không hợp với người tu đạo " ( báo đưa tin ). Phải chăng trên đường đi về đất Phật của Thầy phải gặp nạn khiến cho có yêu quái cản đường ...? !
Trả lờiXóaMinh Tú nói chí phải . Trong mọi cuộc hành trình cầu pháp cấu đạo đều có những trắc trở, tai ương , kiếp nạn .Nhưng rồi tất cả đều qua khỏi vì có hộ pháp ủng hộ .
Trả lờiXóa