Cũng là một bàn tay
Làm biết bao nhiêu việc
Từ thô cho đến tế
Từ thanh cho đến tục
Khi nắm lại sục sôi
Khi xòe ra thân ái
Khi chấp lại trang nghiêm
Khi buông tuồng mê đắm
Có bàn tay nghĩa hiệp
Đập tan những bất bình
Có bàn tay ác hiểm
Gây cho đời điêu linh
Bàn tay nào gổ quý
Dắt đưa nhau vào đền
Bàn tay nào ma quỷ
Dẫn nhau xuống vực sâu
Có những cái bắt tay
Thắt chặt tình giao hảo
Có những cái bắt tay
Chỉ hững hờ xã giao
Có đôi tay tạo tác
Nên cuộc đời an vui
Có bàn tay tàn hoại
Khiến cho đời lụi tàn
Có bàn tay chỉ đường
Cho người phương và hướng
Có ngón tay nhấn nút
Cho bom nổ tan hoang !
Ối !trần gian não loạn
Bất tịnh và bất an
Khiến LƯƠNG THỨC đi hoang
Tạo ra bao ác nghiệp
Ngồi yên và tĩnh lặng
Lắng nghe trong phút giây
Sẽ gặp thầy LƯƠNG THỨC
Có mặt trong đời này
Trợ thủ của đôi tay
Chính là thầy LƯƠNG THỨC
Sống thiếu thầy LƯƠNG THỨC
Làm bẩn đôi tay nầy !
Thứ Sáu, 22 tháng 7, 2011
Chủ Nhật, 17 tháng 7, 2011
Về một tri thức sai lầm của Trần Đức Thảo trong khảo luân "Tìm cội nguồn của ngôn ngữvà ý thức "
Trong "Tìm cội nguồn của ngôn ngữ và ý thức ",Trần Đức Thảo đưa ra luận điểm cho rằng nguồn gốc của ý thức con người là những hoạt động lao động ,sinh tồn và truyền giống .
Chữ ý thức mà Trần Đức Thảo dùng trong khảo luận nầy theo nghĩa thông thường là :sự hiểu biết ,sự lĩnh hội ,sư nhận thức,trí năng,tinh thần,tư duy...Sai lầm căn để của TĐT cũng chính là sai lâm của triết học duy lý của Tây phương .Suốt hai mươi thế kỷ qua ,các triết gia phương tây đã dùng tinh thần để nghiên cứu tinh thần,dùng ý thức để truy tìm nguồn gốc của ý thức .Cái công cụ trí năng ấy đã bị Kant đem ra phê bình kiểm thảo và đặt cho nó một giới hạn khiêm nhường :"Trí năng chỉ biết những gì qua thế giới hiện tượng (phénomène ) còn thế giới ẩn tượng (nomène ) hay sự vật tự thân (chose en soi ) thì trí năng đành bất lực" .Thập nhị nhân duyên cũng như Trung quán luận vừa là tri thức luận vừa là bản thể luận .Thập nhị nhân duyên khó có thể nào thấy,biết .Đức Phật nói ai thấy được lý duyên sinh thì thấy được Phật .Thế mà có người tự xưng là thiền giả học giả ...cho rằng Trần đức Thảo và Phật giáo có điểm gặp nhau bất ngờ trong mười hai nhân duyên vì ông nầy cho rằng nguồn gốc của ý thức là những hoạt động lao động kiếm sống,sinh tồn và truyền giống .Nói khác đi là ý thức có sau hành động .Cả hai đều cùng quan điểm :Trước khi có ý thức tức khi con người vô ý thức ,tức con người là những động vật vượn người hoàn toàn vô ý thức thì cái dẫn dắt mọi hành vi hoạt động của con người là những HÀNH tức là những hoạt động lao động kiếm sống,sinh tồn và truyền giống .Chữ HÀNH mà tác giả dùng (trong đoạn trích trên ) nằm trong chuỗi mười hai nhân duyên :1/Vô minh 2/Hành 3/Thức 4/Danh sắc 5/Lục Nhập 6/Xúc 7/Thọ 8/Aí 9/ Thủ 10/Hữu 11/Sinh 12/Lão Tử. Thập nhị nhân duyên là mười hai điều kiện tương liên,một ý niệm dùng để giải thích bí quyết của nghiệp báo luân hồi .Qua đó không thể nói rằng HÀNH trong mười hai nhân duyên là những hoạt động lao động kiếm sống ...Đành rằng HÀNH cũng có nghĩa là NGHIỆP(Karma ).Vì có sinh nên mới có già chết ;già chết là hiện tượng suy đồi ,tiêu diệt, khổ đau.Vì sao phải sinh để rồi già chết ?Vì có HỮU (chấp có ).Vì sao có hữu ?Vì có kẹt có vướng cho nên có THỦ.Vì sao có THỦ ? Vì có ÁI ( yêu thương mê đắm ). Vì sao có ÁI ? Vì có THỌ (cảm giác dể chịu ).Vì sao có THỌ ? .Vì có XÚC (tiếp xúc ).Vì sao có XÚC ?Vì có LỤC NHẬP (giác quan và các đối tượng của giác quan ).Vì sao có LỤC NHẬP? Vì có DANH SẮC (tinh thần và vật chất ).SẮC,THỌ,TƯỞNG ,HÀNH ,THỨC là năm thức đầu do ngũ uẩn mà có (tiền ngũ thức ).Nguồn gốc của DANH SẮC là thức .Thức là tên gọi khác của A lại gia thức trong duy thức luận .A lại gia thức là thức căn bản của mọi thức khác : Tiền ngũ thức là thức thứ năm ,ý thức là thức thứ sáu ,mạc na thức là thức thứ bảy ,a lại gia thức là thức thứ tám .Thức thứ sáu có vai trò trung chuyển : đưa năm thức trước vào thức thứ bảy rồi thức thứ tám .Khi thức thứ tám (a lại gia thức ) chín muồi ,đủ duyên thì hiện lên bình diện ý thức .A lại gia thức còn có tên gọi khác nữa là Chân như ,Như Lai Tạng , Pháp giới duyên khởi ,tàng thức ,dị thục thức .Theo quan niệm của TĐT và người đồng thuận với ông thì nguồn gốc của thức A lại gia là hành vi lao động kiếm sống ...Nhưng theo duy thức học thì nguồn gốc của thức này là HÀNH tức là những tác động của vô thức, của ý chí sinh tồn theo hướng vô minh ,do thiếu giải thoát, thiếu trí tuệ mà có những tác động vô thức đó .Vì VÔ MINH nên mới có HÀNH .Trong A lại gia thức có Chân như cũng như trong sóng có nước .Mười hai nhân duyên không thể xếp thành một chuỗi dọc dài để rồi coi vô minh là nhân đầu tiên .Nhân duyên không có nhân đầu tiên .Các nhân duyên không tiếp nối nhau mà phối hợp cùng nhau như những vòng tròn giao tiếp -những khoanh tròn tương giao.Trong VÔ MINH có HÀNH ,HÀNH cũng là VÔ MINH .Trong luân hồi bắt đầu từ sinh và kết thúc là lão tử.Các nhân duyên như THỨC,DANH SẮC,LỤC NHẬP ,XÚC ,THỌ là nguyên nhân tạo tác thêm vô minh ; chính chúng cũng là vô minh . Các nhân duyên ÁI ,THỦ ,HỮU là nguyên nhân tạo tác thêm HÀNH và chính chúng cũng là hành . HÀNH là loại tâm hành tác ý trong thất niệm . HÀNH còn gọi là nghiệp (Karma ) hay còn gọi là nghiệp nhân xét như một hạt giống di truyền (chủng tử ).
Đánh đồng HÀNH trong mười hai nhân duyên với những hoạt động lao động kiếm sống ,sinh tồn ,truyền giống là khiên cưỡng ,trái khuấy .Nói HÀNH (theo nghĩa đó ) là nguồn gốc của thức A lại gia là điêù khó có thể chấp nhận .
Và nói :"Phật Giáo gặp gỡ và đồng hành với duy vật biện chứng " là ý đồ tôn giáo hóa một chủ thuyết .
Trần Đức Thảo cho dù là một thạc sĩ triết học , cho dù được Trần văn Giàu tôn là triết gia duy nhất của Việt Nam vẫn chung giường chung chiếu với truyền thống triết học phạm trù lý niệm ( la conception des catégories philosophiques) -một nền triết học dùng khái niệm để chia vụn thực tại.Nền triết học này đã bị tuyên bố phá sản bỡi triết gia Nietzche.Trần Đức Thảo đã bị thất sủng sau vụ Nhân văn giai phẩm đã thấm thía câu nói của Nietzche:"Sống một mình phải là một con vật hay một thánh thần .Aristotes nói như vậy .Nhưng có trường hợp thứ ba nữa :người ta phải vừa là thú vật vừa là thánh thần ,đó là triết gia".Đó cũng có thể là niềm hoang mang cuối đời của triết học gia Trần Đức Thảo .
Khảo luận "Tìm cội nguồn của ngôn ngữ và ý thức" biết đâu cũng là một trước tác theo kiểu đơn đặt hàng ...!
Chữ ý thức mà Trần Đức Thảo dùng trong khảo luận nầy theo nghĩa thông thường là :sự hiểu biết ,sự lĩnh hội ,sư nhận thức,trí năng,tinh thần,tư duy...Sai lầm căn để của TĐT cũng chính là sai lâm của triết học duy lý của Tây phương .Suốt hai mươi thế kỷ qua ,các triết gia phương tây đã dùng tinh thần để nghiên cứu tinh thần,dùng ý thức để truy tìm nguồn gốc của ý thức .Cái công cụ trí năng ấy đã bị Kant đem ra phê bình kiểm thảo và đặt cho nó một giới hạn khiêm nhường :"Trí năng chỉ biết những gì qua thế giới hiện tượng (phénomène ) còn thế giới ẩn tượng (nomène ) hay sự vật tự thân (chose en soi ) thì trí năng đành bất lực" .Thập nhị nhân duyên cũng như Trung quán luận vừa là tri thức luận vừa là bản thể luận .Thập nhị nhân duyên khó có thể nào thấy,biết .Đức Phật nói ai thấy được lý duyên sinh thì thấy được Phật .Thế mà có người tự xưng là thiền giả học giả ...cho rằng Trần đức Thảo và Phật giáo có điểm gặp nhau bất ngờ trong mười hai nhân duyên vì ông nầy cho rằng nguồn gốc của ý thức là những hoạt động lao động kiếm sống,sinh tồn và truyền giống .Nói khác đi là ý thức có sau hành động .Cả hai đều cùng quan điểm :Trước khi có ý thức tức khi con người vô ý thức ,tức con người là những động vật vượn người hoàn toàn vô ý thức thì cái dẫn dắt mọi hành vi hoạt động của con người là những HÀNH tức là những hoạt động lao động kiếm sống,sinh tồn và truyền giống .Chữ HÀNH mà tác giả dùng (trong đoạn trích trên ) nằm trong chuỗi mười hai nhân duyên :1/Vô minh 2/Hành 3/Thức 4/Danh sắc 5/Lục Nhập 6/Xúc 7/Thọ 8/Aí 9/ Thủ 10/Hữu 11/Sinh 12/Lão Tử. Thập nhị nhân duyên là mười hai điều kiện tương liên,một ý niệm dùng để giải thích bí quyết của nghiệp báo luân hồi .Qua đó không thể nói rằng HÀNH trong mười hai nhân duyên là những hoạt động lao động kiếm sống ...Đành rằng HÀNH cũng có nghĩa là NGHIỆP(Karma ).Vì có sinh nên mới có già chết ;già chết là hiện tượng suy đồi ,tiêu diệt, khổ đau.Vì sao phải sinh để rồi già chết ?Vì có HỮU (chấp có ).Vì sao có hữu ?Vì có kẹt có vướng cho nên có THỦ.Vì sao có THỦ ? Vì có ÁI ( yêu thương mê đắm ). Vì sao có ÁI ? Vì có THỌ (cảm giác dể chịu ).Vì sao có THỌ ? .Vì có XÚC (tiếp xúc ).Vì sao có XÚC ?Vì có LỤC NHẬP (giác quan và các đối tượng của giác quan ).Vì sao có LỤC NHẬP? Vì có DANH SẮC (tinh thần và vật chất ).SẮC,THỌ,TƯỞNG ,HÀNH ,THỨC là năm thức đầu do ngũ uẩn mà có (tiền ngũ thức ).Nguồn gốc của DANH SẮC là thức .Thức là tên gọi khác của A lại gia thức trong duy thức luận .A lại gia thức là thức căn bản của mọi thức khác : Tiền ngũ thức là thức thứ năm ,ý thức là thức thứ sáu ,mạc na thức là thức thứ bảy ,a lại gia thức là thức thứ tám .Thức thứ sáu có vai trò trung chuyển : đưa năm thức trước vào thức thứ bảy rồi thức thứ tám .Khi thức thứ tám (a lại gia thức ) chín muồi ,đủ duyên thì hiện lên bình diện ý thức .A lại gia thức còn có tên gọi khác nữa là Chân như ,Như Lai Tạng , Pháp giới duyên khởi ,tàng thức ,dị thục thức .Theo quan niệm của TĐT và người đồng thuận với ông thì nguồn gốc của thức A lại gia là hành vi lao động kiếm sống ...Nhưng theo duy thức học thì nguồn gốc của thức này là HÀNH tức là những tác động của vô thức, của ý chí sinh tồn theo hướng vô minh ,do thiếu giải thoát, thiếu trí tuệ mà có những tác động vô thức đó .Vì VÔ MINH nên mới có HÀNH .Trong A lại gia thức có Chân như cũng như trong sóng có nước .Mười hai nhân duyên không thể xếp thành một chuỗi dọc dài để rồi coi vô minh là nhân đầu tiên .Nhân duyên không có nhân đầu tiên .Các nhân duyên không tiếp nối nhau mà phối hợp cùng nhau như những vòng tròn giao tiếp -những khoanh tròn tương giao.Trong VÔ MINH có HÀNH ,HÀNH cũng là VÔ MINH .Trong luân hồi bắt đầu từ sinh và kết thúc là lão tử.Các nhân duyên như THỨC,DANH SẮC,LỤC NHẬP ,XÚC ,THỌ là nguyên nhân tạo tác thêm vô minh ; chính chúng cũng là vô minh . Các nhân duyên ÁI ,THỦ ,HỮU là nguyên nhân tạo tác thêm HÀNH và chính chúng cũng là hành . HÀNH là loại tâm hành tác ý trong thất niệm . HÀNH còn gọi là nghiệp (Karma ) hay còn gọi là nghiệp nhân xét như một hạt giống di truyền (chủng tử ).
Đánh đồng HÀNH trong mười hai nhân duyên với những hoạt động lao động kiếm sống ,sinh tồn ,truyền giống là khiên cưỡng ,trái khuấy .Nói HÀNH (theo nghĩa đó ) là nguồn gốc của thức A lại gia là điêù khó có thể chấp nhận .
Và nói :"Phật Giáo gặp gỡ và đồng hành với duy vật biện chứng " là ý đồ tôn giáo hóa một chủ thuyết .
Trần Đức Thảo cho dù là một thạc sĩ triết học , cho dù được Trần văn Giàu tôn là triết gia duy nhất của Việt Nam vẫn chung giường chung chiếu với truyền thống triết học phạm trù lý niệm ( la conception des catégories philosophiques) -một nền triết học dùng khái niệm để chia vụn thực tại.Nền triết học này đã bị tuyên bố phá sản bỡi triết gia Nietzche.Trần Đức Thảo đã bị thất sủng sau vụ Nhân văn giai phẩm đã thấm thía câu nói của Nietzche:"Sống một mình phải là một con vật hay một thánh thần .Aristotes nói như vậy .Nhưng có trường hợp thứ ba nữa :người ta phải vừa là thú vật vừa là thánh thần ,đó là triết gia".Đó cũng có thể là niềm hoang mang cuối đời của triết học gia Trần Đức Thảo .
Khảo luận "Tìm cội nguồn của ngôn ngữ và ý thức" biết đâu cũng là một trước tác theo kiểu đơn đặt hàng ...!
Thứ Sáu, 15 tháng 7, 2011
Thơ của cụ Tản Đà Nguyễn Khắc Hiếu
Vịnh bức dư đồ rách
Nọ bức dư đồ thử đứng coi
Sông sông núi núi khéo bia cười
Biết bao lúc mới công vờn vẽ
Sao đến bây giờ rách tả tơi ?
Ấy trước ông cha mua để lại
Mà sau con cháu lấy làm chơi
Thôi thôi có trách chi đàn trẻ
Thôi để rồi ta sẽ liệu bồi.
Nọ bức dư đồ thử đứng coi
Sông sông núi núi khéo bia cười
Biết bao lúc mới công vờn vẽ
Sao đến bây giờ rách tả tơi ?
Ấy trước ông cha mua để lại
Mà sau con cháu lấy làm chơi
Thôi thôi có trách chi đàn trẻ
Thôi để rồi ta sẽ liệu bồi.
Thứ Tư, 13 tháng 7, 2011
Thơ của cụ Nguyễn Công Trứ
kẻ sĩ
Tước hữu ngũ sĩ cư kỳ liệt
Dân hữu tứ sĩ vi chi tiên
Có giang sơn thì sĩ đã có tên
Từ Chu Hán vốn sĩ nầy là quý
Miền hương đảng đã khen rằng hiếu nghị
Đạo lập thân phải giữ lấy cương thường
Khí hạo nhiên chí đại chí cương
So chính khí đã đầy trong trời đất
Lúc hội ngộ hối tàng nơi bồng tất
Hiêu hiêu nhiên điếu Vị canh Sần
Xe bồ luân dù chưa gặp Thang Văn
Phù thế giáo một vài câu thanh nghị
Cầm chính đạo để tịch tà cự bí
Hồi cuồng lan nhi chướng bách xuyên
Rồng mây khi gặp hội ưa duyên
Đem quách cả sở tồn làm sở dụng
Trong lăng miếu ra tài lương đống
Ngoài biên thùy rạch mũi can tương
Làm sao cho bách thế lưu phương
Trước là sĩ sau là khanh tướng
Kinh luân khởi tâm thượng ,binh giáp tàng hung trung
Vũ trụ chi gian giai phận sự ,nam nhi đáo thử thị hào hùng
Nhà nước yên thì sĩ được thung dung
Bấy giờ sĩ mới tìm ông Hoàng Thạch
Năm ba chú tiểu đồng lếch thếch
Tiêu dao nơi hàn cốc thanh sơn
Nào thơ nào rượu nào địch nào đàn
Đồ thích chí chất đầy trong một túi
Mặc ai hỏi mặc ai không hỏi
Gẫm việc đời mà ngắm kẻ trọc thanh
Này này sĩ mới hoàn danh !
Tước hữu ngũ sĩ cư kỳ liệt
Dân hữu tứ sĩ vi chi tiên
Có giang sơn thì sĩ đã có tên
Từ Chu Hán vốn sĩ nầy là quý
Miền hương đảng đã khen rằng hiếu nghị
Đạo lập thân phải giữ lấy cương thường
Khí hạo nhiên chí đại chí cương
So chính khí đã đầy trong trời đất
Lúc hội ngộ hối tàng nơi bồng tất
Hiêu hiêu nhiên điếu Vị canh Sần
Xe bồ luân dù chưa gặp Thang Văn
Phù thế giáo một vài câu thanh nghị
Cầm chính đạo để tịch tà cự bí
Hồi cuồng lan nhi chướng bách xuyên
Rồng mây khi gặp hội ưa duyên
Đem quách cả sở tồn làm sở dụng
Trong lăng miếu ra tài lương đống
Ngoài biên thùy rạch mũi can tương
Làm sao cho bách thế lưu phương
Trước là sĩ sau là khanh tướng
Kinh luân khởi tâm thượng ,binh giáp tàng hung trung
Vũ trụ chi gian giai phận sự ,nam nhi đáo thử thị hào hùng
Nhà nước yên thì sĩ được thung dung
Bấy giờ sĩ mới tìm ông Hoàng Thạch
Năm ba chú tiểu đồng lếch thếch
Tiêu dao nơi hàn cốc thanh sơn
Nào thơ nào rượu nào địch nào đàn
Đồ thích chí chất đầy trong một túi
Mặc ai hỏi mặc ai không hỏi
Gẫm việc đời mà ngắm kẻ trọc thanh
Này này sĩ mới hoàn danh !
Bất nhị
Trong thế giới nhị nguyên
Gây ra bao đau khổ
Mà thủ phạm hàng đầu
Là cái nhìn phân biệt
Hoàn cảnh anh may mắn
Còn tôi sao bất hạnh
Số anh ngôi sao sáng
Còn tôi sao long đong .
Từ cái nhìn phân biệt
Nẩy sinh tâm giận hờn
Từ ý niệm phân biệt
Mới so bì thiệt hơn
Muốn sống đời an lạc
Hãy thay đổi cách nhìn
Giải trừ mọi sai khác
Mới trưởng dưỡng niềm tin
Trời cho ta số phận
Người làm sao cải số
Chỉ một cách duy nhất
Đổi thay từ thái độ
Nhìn đời không phân biệt
Sẽ giũ sạch sầu đau
An lạc nào ai biết
Bất nhị -ấy nhiệm mầu
Gây ra bao đau khổ
Mà thủ phạm hàng đầu
Là cái nhìn phân biệt
Hoàn cảnh anh may mắn
Còn tôi sao bất hạnh
Số anh ngôi sao sáng
Còn tôi sao long đong .
Từ cái nhìn phân biệt
Nẩy sinh tâm giận hờn
Từ ý niệm phân biệt
Mới so bì thiệt hơn
Muốn sống đời an lạc
Hãy thay đổi cách nhìn
Giải trừ mọi sai khác
Mới trưởng dưỡng niềm tin
Trời cho ta số phận
Người làm sao cải số
Chỉ một cách duy nhất
Đổi thay từ thái độ
Nhìn đời không phân biệt
Sẽ giũ sạch sầu đau
An lạc nào ai biết
Bất nhị -ấy nhiệm mầu
Thứ Sáu, 8 tháng 7, 2011
Với Hoài Thanh
Phê bình "Văn Chiêu Hồn
Hoài Thanh chê Nguyễn Du
"Không phân biệt đẳng cấp
Thương chi hết mười loài ?"
Hoài Thanh ơi Hoài Thanh !
Sống phân chia giai cấp
Chết rồi thành cô hồn
Cũng cùng chung đẳng cấp.
Trong "Thập loại chúng sinh "
Có cả những nhà tu
Sống rao suông đạo đức
Chết cũng một kiếp tù
Nguyễn Du nếu còn sống
Không chỉ thương "mười loài "
Biết yêu ai ghét ai ?!
Lạc loài trong trường dạ
Bồng trẻ và dắt già
Trong cõi âm lạnh lẽo
Biết đâu rồi có ta ? !
Hoài Thanh ơi Hoài Thanh !
Nguyễn Du của chúng ta
Nhà thơ của số phận
Yêu thương hết mọi nhà
Vì kiếp người phôi pha !
Thứ Hai, 4 tháng 7, 2011
Sao bây giờ lễ hội nhiều thế ?
Bây giờ đang có hiện tượng lạm phát lễ hội .Số tiền bỏ ra để tổ chức những lễ hội không phải là nhỏ .Chi phí tiêu tốn trong những cuộc hành hương , về nguồn ,đi dự lễ hội ...cũng không phải là ít .Rốt cuộc người ta thu đạt được gì về mặt tâm linh đang khi còn tồn tại vô số những mảnh đời cơ nhở . Lễ hội nhiều đáng mừng hay đáng lo ?
Có thể nói ngay mà không sợ ngoa là rất đáng lo .Đáng lo là bởi lễ hội nhiều và nhiều người đi lễ hội là hiện tượng đời sống tâm linh bị nghèo nàn, khô cạn .Con người dần dà có khuynh hướng cầu tha lực hơn là dựa vào nội lực của chính mình .Con người vì sợ hãi nên mới tìm cầu ở bên ngoài :Cầu Phật ,cầu Chúa ,cầu Thánh , cầu Thần ,cầu cả ma quỷ âm binh âm tướng .Thời buổi như hiện nay lắm kẻ làm nghề buôn thần bán thánh .Ngay cả những nhà sư giả danh trá hình -loại giấy bạc giả của nhà chùa- cũng lăng xăng lảnh đám đi cúng chỗ nầy chỗ nọ mà không lo tu trì giới hạnh.
Điều cấm kỵ trong Phật giáo là cầu ở bên ngoài mình .Ngày xưa tổ Lâm Tế đã nói với mấy thiền sinh đang ngồi nghe ngài thuyết pháp : " Quý vị đi tìm Tổ hả ? Phật là ai ?Tổ là ai chứ ? Phật với Tổ chính là quý vị đó ,đang ngồi trước mặt tôi ,đang nghe pháp đó ". Trần Cảnh ( Trần Thái Tôn ) bị Trần Thủ Độ ép lấy chị dâu của mình (vợ Trần Liễu ) nên bỏ ngôi lên núi Yên Tử đi tu chỉ cầu làm Phật chứ không cầu làm gì khác (duy cầu tác Phật bất cầu tha vật ) .Vị trụ trì nói với nhà vua : " Phật ở trong tâm bệ hạ chứ ở đâu mà tìm cầu ".
Lễ hội nhiều đến mức lạm phát là hiện tượng ĐẠO ,ĐỨC ,NHÂN , NGHĨA đã suy đồi băng hoại . Lão Tử cho rằng ĐẠO mới là yếu tính ,là chân tâm . Vì mất đạo nên tính tới đức , vì mất đức nên tính tới nhân ,vì mất nhân nên tính tới nghĩa , vì mất nghĩa nên tính tới lễ - Lễ là hình thức mong manh - .Lễ trong các lễ hội như hiện nay là những hình thức lễ nghi rườm rà (chinoiserie *) đặt ra để tự lừa mình dối người . Còn chữ lễ đúng nghĩa chính là cung cách ứng xử cho phải đạo làm người , cho xã hội không bị náo loạn thì lại bị bỏ quên.Xã hội sở dĩ náo loạn là vì phần lớn không làm đúng vai trò chức trách của mình .
Xã hội ngày nay thừa thải những lễ nghi hình thức rườm rà mà lại thiếu vắng những lễ nghi đúng mực trong giao tế giữa người với người ,giữa cá nhân với cộng đồng .
( *) Kiểu Tàu
Có thể nói ngay mà không sợ ngoa là rất đáng lo .Đáng lo là bởi lễ hội nhiều và nhiều người đi lễ hội là hiện tượng đời sống tâm linh bị nghèo nàn, khô cạn .Con người dần dà có khuynh hướng cầu tha lực hơn là dựa vào nội lực của chính mình .Con người vì sợ hãi nên mới tìm cầu ở bên ngoài :Cầu Phật ,cầu Chúa ,cầu Thánh , cầu Thần ,cầu cả ma quỷ âm binh âm tướng .Thời buổi như hiện nay lắm kẻ làm nghề buôn thần bán thánh .Ngay cả những nhà sư giả danh trá hình -loại giấy bạc giả của nhà chùa- cũng lăng xăng lảnh đám đi cúng chỗ nầy chỗ nọ mà không lo tu trì giới hạnh.
Điều cấm kỵ trong Phật giáo là cầu ở bên ngoài mình .Ngày xưa tổ Lâm Tế đã nói với mấy thiền sinh đang ngồi nghe ngài thuyết pháp : " Quý vị đi tìm Tổ hả ? Phật là ai ?Tổ là ai chứ ? Phật với Tổ chính là quý vị đó ,đang ngồi trước mặt tôi ,đang nghe pháp đó ". Trần Cảnh ( Trần Thái Tôn ) bị Trần Thủ Độ ép lấy chị dâu của mình (vợ Trần Liễu ) nên bỏ ngôi lên núi Yên Tử đi tu chỉ cầu làm Phật chứ không cầu làm gì khác (duy cầu tác Phật bất cầu tha vật ) .Vị trụ trì nói với nhà vua : " Phật ở trong tâm bệ hạ chứ ở đâu mà tìm cầu ".
Lễ hội nhiều đến mức lạm phát là hiện tượng ĐẠO ,ĐỨC ,NHÂN , NGHĨA đã suy đồi băng hoại . Lão Tử cho rằng ĐẠO mới là yếu tính ,là chân tâm . Vì mất đạo nên tính tới đức , vì mất đức nên tính tới nhân ,vì mất nhân nên tính tới nghĩa , vì mất nghĩa nên tính tới lễ - Lễ là hình thức mong manh - .Lễ trong các lễ hội như hiện nay là những hình thức lễ nghi rườm rà (chinoiserie *) đặt ra để tự lừa mình dối người . Còn chữ lễ đúng nghĩa chính là cung cách ứng xử cho phải đạo làm người , cho xã hội không bị náo loạn thì lại bị bỏ quên.Xã hội sở dĩ náo loạn là vì phần lớn không làm đúng vai trò chức trách của mình .
Xã hội ngày nay thừa thải những lễ nghi hình thức rườm rà mà lại thiếu vắng những lễ nghi đúng mực trong giao tế giữa người với người ,giữa cá nhân với cộng đồng .
( *) Kiểu Tàu
Thứ Bảy, 2 tháng 7, 2011
Cảnh Tỉnh
Thà tẩy chay thần thánh
Đừng coi nhẹ tâm linh
Tâm linh là nội thánh
Ngay giữa trái tim mình
Vô thần hay hữu thần ?
Có thánh không có thánh ?
Chối bỏ tâm linh mình
Đều bạn với yêu tinh !
Đừng coi nhẹ tâm linh
Tâm linh là nội thánh
Ngay giữa trái tim mình
Vô thần hay hữu thần ?
Có thánh không có thánh ?
Chối bỏ tâm linh mình
Đều bạn với yêu tinh !
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)